Con người còn luôn mãi khổ đau một khi chưa tỉnh thức - Prashant Kakode.
Còn sống là còn đau khổ và còn phải trả nợ. Sự bồng bột của ta trong
quá khứ chắc chắn đã gây đau khổ cho không ít người nên ta phải trả nợ
cho điều đó. Có vay thì phải có trả, đó là điều tất yếu. Trả hết cái nợ
đời thì mới ra đi thanh thản. Chưa trả nợ hết, chưa chết được.
Sinh ra là đã nợ rồi. Nợ công nuôi dưỡng của cha mẹ đã đành, còn nợ cả
những người không quen biết nữa. Ta nợ vị bác sĩ đã dồn hết bao yêu
thương đưa ta ra khỏi bụng mẹ một cách an toàn từ khi mới lọt lòng. Nợ
đời chưa trả hết, chưa thể cảm thấy nhẹ nhàng được.
Khi mọi thứ không diễn ra như ta muốn thì ta đau khổ. Nếu không có ham
muốn thì ta đâu có đau khổ. Có những sự vấp ngã khi còn quá non nớt
khiến ta vô cùng đau đớn. Khi gặp hoạn nạn là cơ hội để ta biết ai thật
sự là bạn tốt của mình. Giúp khi cần mới là vĩ đại.
Những người nhanh vui thì cũng nhanh buồn, họ là những người nhạy cảm
với cảm xúc. Còn những người quá khổ hạnh thì họ sẽ được trời ban cho
một tài năng nào đó, tôi tin vào luật bù trừ.
“Con người còn luôn mãi khổ đau một khi chưa tỉnh thức” - Prashant Kakode.
No comments:
Post a Comment